Mình biết trong này nhiều anh chị travel vip lắm. So với anh chị thì mình chưa đi đến đâu, thế nhưng so với các bạn bình thường, cỡ cỡ bằng tuổi mình thì chắc mình cũng thuộc dạng đi nhiều rồi nhỉ? Nhưng không biết có ai từng nghĩ đi du lịch nhiều thì được gì không nhỉ ?

Mình đã đi vài vòng Việt Nam rồi. Tây Bắc cỡ chục lần, Tây Nguyên 3-4 lần, Miền Tây 4-5 lần xong còn ở đây, … Mình chưa thật sự có một chuyến xuyên Việt như mơ ước nhưng giờ thì mấy tỉnh thành ở VN mình đi gần hết rồi á, mà không phải kiểu đi du lịch nghỉ dưỡng hay cưỡi ngựa xem hoa đâu. Đa phần mình đi theo kiểu vác đồ lên ở cùng dân vài ngày, vài tuần, vài tháng luôn. Du lịch là một phần nhỏ thôi, còn phần to hơn là mình muốn “sống thử” xem ở đó như nào.

Thế đi nhiều thì được gì?

Đen, bẩn, xấu!

Top1 luôn. Mình đi bao giờ cũng chỉ một balo đồ toàn bộ tất cả quần áo thiết bị skincare, … Đi xa thì đúng 7kg hành lý xách tay là đủ thể mình đi vài tháng trời.

100%  những chuyến chạy của mình đều là đi xe máy, đến địa phương rồi thuê phương tiện chủ động chạy. Nhiều khi dính mùa mưa, ngày nào chạy cũng mưa, mưa to chạy xe đường trường áo mưa cũng bị xé toạc. Còn không thì nắng, cái nắng tam táp cháy da bỏng thịt, be bịt cho kĩ mà hở ra cái cổ chân thôi thì cũng cháy đỏ nóng phừng phừng rồi xạm lại.

Thế nên sau mỗi một chuyến đi, ngắn thì 1 tuần, dài có khi 2-3-4 tháng thì mình đều đen nhẻm, gầy quắt lại không cần tập thể dục. Xong rồi xấu, tóc tai bờm xờm mặt mũi nhăn nheo

Lạc quan chết đi được!

Xong phần trên, người ta lại hỏi ủa alo? Sao thấy khổ thế mà còn ham?

Thế thì xin thưa, cái khổ trên là cái khổ của chung tất cả những anh chị du lịch bụi. Nhưng không ai vì dăm cái khổ tầm phào ấy mà dừng lại đâu bồ tèo.

  • Đi nhiều, gặp nhiều người, va nhiều chuyện nên tập được cái tính lạc quan. Quả thật là lạc quan lắm luôn ấy.
  • Đi trời mưa, mình tự nhủ là dé dé mưa mát quá!
  • Gặp trời nắng, lại tự nhủ nắng ráo trời đẹp ghê,
  • Đi qua một khúc đường xấu, tự nhủ u là tr may quá vẫn còn sống.
  • Bị lừa, bị rơi đồ mất mát thì lại may quá để lần sau biết mà cẩn thận.

Kiểu nó thế! Sự lạc quan nó cứ mọc lên mỗi ngày, sau mỗi chuyến đi, về sau này càng ngày mình càng cảm thấy không ai lạc quan tích cực như mình.

Bạn nghĩ mà xem, từng một mình hoảng hốt ở Đà Lạt, từng sốt 40 độ C trắng đêm ở bến xe Miền Đông, từng ngất xỉu, không giấy tờ điện thoại hay tiền mặt ở sân bay, … Nhiêu đó chuyện mà mình còn bình tĩnh vượt qua được thì giờ còn gì mà sợ nữa?

Giờ có một chuyện gì xảy ra, thường mình sẽ khóc một trận cho đã đời, khóc xong rồi dậy tìm cách giải quyết rồi hết. Không bao giờ có cái chuyện nhậu nhậu nỗi buồn lai rai.

>>> Xem thêm : Kinh nghiệm phượt miền tây an toàn

Ăn uống toàn đồ lạ ơi là lạ

Mình không đi ăn nhà hàng đâu, chỉ đi ăn những cái gì rất là bình dân và đặc trưng của mỗi vùng. Việc ăn uống mình cũng list ra kĩ cực. Kiểu có thể vòng vèo cả chục cây số mò mẫm hết hang cùng ngõ hẻm để ăn bằng được cái món mình tò mò ấy. Xong kiểu ăn quá tải, có ngày chục bữa vì món gì cũng muốn ăn muốn thử.

Tìm món ăn dễ lắm, lên gg, rồi hỏi dân, người ta bày cho món địa phương. Mà rẻ giật bắn mình thảng thốt luôn ấy. Sướng.


Ở cùng dân

Mình không bao giờ chọn ở khách sạn, nhà nghỉ. Thứ nhất vì không có tiền, thứ nữa là mình thích ở cùng người dân.

Mình chọn homestay, hoặc nhà người quen luôn nếu ai đó sẵn sàng đón mình về nhà chơi. Đương nhiên là cái này mn phải cẩn thận vì không phải ai cũng tốt đẹp. May là mình chưa bị lừa bao giờ à có nhưng mình quên rồi

Chợ là linh hồn của một vùng, đấy là tự mình thấy thế. Nên mình thích ở gần gần chợ dân sinh, ra chợ chơi rất khoái. Lại còn rẻ trăm ngàn.

>>> Xem thêm : Hướng dẫn đi Vinwonders Phú Quốc

Biết cân đối tài chính

Từ năm nhất ĐH thì mình đã dẫn và quản đoàn 50-100 người rồi. Từ tài chính, lịch trình đều tự cân đối. Đi tập thể nhiều, sau đi nhóm rồi đi cá nhân nhiều thì ngày càng master. Bạn bè đứa nào đi cùng mình cũng sướng, tại ngủ nghỉ sướng, ăn ở sướng, lại còn rẻ. Nhiều khi mình tổng hợp chi phí là đi hết nhiêu đó tiền không ai tin cơ vì rẻ thế chỉ có nhịn đói nhưng không hề luôn. Ai đi với mình r vô kiểm chứng

Rồi thì đi hoài lấy đâu ra tiền?

Nói thật là đi kiểu nghèo như mình không tốn nhiều lắm. Mình không cần phải gom cả chục triệu cho một chuyến đi. Như mình đã kể, mình đi bằng tiền Gapyear tức là trong tính toán của mình thì tiền đã tiết kiệm đủ cho đi du lịch.

Tiếp nữa, mình đi nhưng không dừng làm việc. Trộm vía mình không bao giờ thiếu job, chỉ cần hết tiền thì tập trung làm vài ngày là mình đủ tiền đi tiếp, hoặc ngay tại thời điểm đang đi, mỗi ngày mình dành vài tiếng tập trung làm việc thì cũng đủ tiêu rồi.

Vừa đi vừa làm đôi lúc cũng khiến chuyến đi hay hơn, bớt nhàm chán hơn đặc biệt khi đi một mình.

>>> Xem thêm :  Hướng dẫn đi Mù Cang Chải tự túc

Đi nhiều “đẻ content”.

Còn rất nhiều điều mình nhận được khi đi nhiều, nhưng mình quyết định chốt lại bằng việc “đẻ content”!

Hơn 1 năm nay, từ ngày mình bắt đầu tập viết, ngày ít viết 1 bài, ngày nhiều có khi tới 20 bài. Và ngoài các tin môi trường, khoa học, hơi chính luận một chút thì thế mạnh của mình là story telling. Vậy nên cũng rất nhiều bạn hỏi mình tại sao lại có nhiều chuyện để kể tới thế? Vậy mình tell real hay fakestory?

Xin trả lời là mình khá tệ trong việc bịa chuyện. Đôi lần bịa thì 100 đều bị phát hiện nên mình hơi ngại. Vì thế chuyện mình kể trên tcn này, page hay group thuộc sở hữu của mình đều là thật. Thật cỡ 90% còn lại mình cắt phần không quan trọng và nêm thêm cho mượt đấy cũng là một kĩ năng kể chuyện thôi à! :

Việc đi nhiều, gặp nhiều người, ăn nhiều món, đọc nhiều thứ, … Tự dưng chả cần xin mà vốn sống và trải nghiệm của mình cứ tăng dần lên. Rồi dũng cảm rồi liều, rồi bạo dạn, rồi cải thiện giao tiếp, rồi dễ thích nghi, …

Khách sạn đã xem